Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

ảnh đẹp thiên nhiên các loài chim săn mồi-ảnh đẹp thiên nhiên

Vẻ đẹp của những loài chim khi chúng đi săn. Các nhiếp ảnh gia đã không bỏ qua những thời điểm đẹp về các loài chim. Những kỹ thuật, khả năng săn mồi, móng vuốt và cách làm chủ tốc độ khiến chúng trở thành những kẻ đi săn đáng sợ và tàn bạo.

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim diec den trung phi

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim diec den trung phi

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim xuc ca

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim xuc ca

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim dai bang

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim dai bang

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim dai bang

anh dep thien nhien cac loai chim san moi, anh dep thien nhien hoang da, anh dep chim dai bang

Truyện cười ngắn bựa hài hước-Truyện cười vui

Tuyển tập những truyện cười ngắn bựa hài hước mới nhất. Những truyện cười bựa hay nhất.  Lưu ý khu vực này không dành cho lứa tuổi dưới 18 tuổi, Các bạn nhớ vào đúng chuyên mục để đọc bài nhé. Chúc các bạn vui vẻ!
Truyện cười ngắn bựa hài hước-Truyện cười vui, truyen cuoi ngan bua hai huoc-truyen cuoi vui


VÌ SAO PHẢI TỚI TRƯỜNG

Buổi sáng, bà mẹ gọi con trai
mình: "Dậy đi con, đến lúc phải tới
trường rồi".
- Nhưng tại sao con phải tới
trường. Con không muốn tới đó
đâu!
- Con đưa ra 2 lý do tại sao con
không tới trường xem nào?
- Bọn trẻ ghét con và các thầy cô
giáo cũng ghét con.
- Những lý do ấy không chính
đáng chút nào. Con phải dậy ngay
đi thôi.
- Thế mẹ có thể đưa ra 2 lý do tại
sao con phải tới trường không?
- Được thôi. Thứ nhất, con đã 52
tuổi và thứ hai, con là hiệu
trưởng.

CHO ANH TẤT CẢ

A kể chuyện với B
.
Có 1 con bé đi xe đạp đến trước
mặt tao
.
- vứt xe
- cởi quần áo
- nằm ngửa ra và nói: Em cho Anh
tất cả
.
- Thế là tao lấy cái xe đạp tao đi .
B đánh đầu A :đm ! Sao mày ngu
thế ?
A đánh ngược lại : Mày ngu thì có .
Chứ mày nghĩ bộ quần áo của
nó tao mặc đc à

CUỐN BÍ KÍP

Có 1 anh chàng một hôm đang đi
nhặt lá đá ống bơ thì nhặt được 1
quyển bí kíp.
Nghi là võ học thượng thừa nên
anh ta giấu mang về nhà đọc.
Trang 1 : Miêu tả về võ công. Có
thể hô mưa gọi gió. Độc bộ thiên
hạ. Đưa người ta lên đỉnh cao của
võ học.
Trang 2 : Cần phải tự cung mới có
thể luyện …
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Anh
ta hạ quyết tâm vung đao tự cung.
Xong việc anh nén đau đọc tiếp bí
kíp
Trang 3 : .. không tự cung cũng
không sao …
Anh ta điên cuồng. Nổi lửa lên đốt
ngay quyển bí kíp.
Khi sách cháy gần hết. Trang cuối
quyển bí kíp bay ra ,chàng trai
đưa mắt nhìn
Trang cuối : Nếu đã tự cung thì
sau khi luyện thành bí kíp của quý
sẽ mọc lại …

ĐEN VÃI

Anh: Em yêu ah (nắm tay, mắt
nhìn đắm đuối)
- Em: Sao anh?
- Anh: Lúc anh bị đuổi việc, em
cũng ở bên cạnh anh ... lúc nhà
cháy, em cũng là người duy nhất
bên cạnh anh ... đến lúc anh bị tai
nạn cũng vẫn là em, luôn bên
cạnh anh ... Anh mới nhận ra
được một điều ...
- Em : (2 mắt rưng rưng cảm
động) Điều gì thế anh yêu
- Anh : Ở GẦN EM ANH ĐEN VÃI



Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Truyện cười vova- vova và natasa

Tuyển tập những truyện cười vô va hay nhất, cười bể bụng, những truyện cười vô va bựa ngắn và hay nhất. Mời các bạn cùng đón đọc.


Truyện cười vova- vova và natasa, truyện cười vova bựa ngắn hay nhất. truyện cười người lớn vova


Cô giáo mặc mini jupe bước vào phòng học, cả lớp im lặng. Cô giáo bắt đầu giảng bài, bỗng viên phấn từ tay cô rơi xuống đất, cô giáo cúi xuống nhặt. Bàn đầu tiên
rộ lên tiếng cười. Cô giáo ngoảnh lại hỏi:
- Natasha, sao em cười ?
- Thưa cô… vì em nhìn thấy mắt cá chân của cô ạ!
- Em ra ngoài, ngày mai đến lớp!
- Ivan, sao em cười ?
- Thưa cô… vì em nhìn thấy đầu gối của cô ạ!
- Em ra ngoài, tuần sau đến lớp!
- Ruka, sao em cười ?
- Thưa cô… vì em nhìn thấy đùi của cô ạ!
- Em ra ngoài, tháng sau đến lớp!
Vô va đứng đấy gấp sách vở đi ra cửa, cô giáo hỏi:
- Vô va, tôi chưa hỏi đến em sao em về?
- Em xin chào cô và các bạn sang năm em đến lớp!
- …

==================================
Vova phàn nàn với bạn ngồi cùng bàn:
- Hôm qua tao bị ông già tẩn 2 lần.
- Vì sao vậy?
- Lần thứ nhất-Tao cho ông ấy xem sổ liên lạc, trong đó toàn điểm xấu và những dòng của giáo viên về những tội nghịch ngợm. Còn lần thứ hai là khi ông ấy nhận
ra đó là quyển sổ liên lạc cũ của ông ấy

1 hôm, cô hàng xóm gọi vôva sang và hỏi:
- vôva nếu cô cho cháu chọn giưa 10 đồng và 1 đồng, cháu lấy cái nào!
vôva cười: -cháu lấy 1 đồng ạ!
cô hàng xóm ngạc nhiên và đưa cho vôva 1 đồng!
cả tháng sau ai ai cungthử vôva giống như cô hàng xóm và kháo nhau rằng :
thằng vôva ngu lắm, cho nó chọn 10 đồng và 1 đồng nó chỉ lấy 1 đồng!
tin đến tai mẹ vôva, bà liền nọc vôva ra đánh 1 trận rồi than:
-trời ơi, sao tôi khổ thế này, lại có 1 thằng con chê tiền chứ, 10 đồng thì nó không lấy lại đi lấy 1 đồng bao giờ k0…
vôva liền bịt miệng mẹ và nói thầm,:
-khẽ thôi mẹ ơi, con mà lấy 10 đồng thì con chỉ được 10 đồng thôi, còn bây giờ
con có hơn 30 đồng rồi nhé!

==================================

- Đã từ lâu vào mỗi đêm Vôva vẫn thường nghe mẹ đay nghiến ông bố vô dụng (lúc xung trận thì toàn bắn đạn lép) híc híc… mặc dù là trẻ con nhưng Natasa là bạn của Vôva cũng đã cho cậu biết thế nào là đạn xịt…
+ Bỗng một hôm Bố Vôva gọi cậu ra và nói … “mẹ con đã có em bé, con sắp
được làm anh roài… và ông cười mãn nguyện..
Nhưng ngược lại Vôva lại rất đăm chiêu, thấy vậy Bố Vôva liền hỏi:
- Con sao vậy ? không thích có em à?….
- Con rất thích , nhưng bố đã nghi cho ai chưa?-Vôva hỏi lại
=================================== Mẹ của Masha chạy sang than phiền với bố của Vô va
- Ông sang mà xem kìa, con trai ông đang chơi trò bác sĩ với con gái tôi kìa
- Ồ… Chúng nó lớn rồi, tìm hiểu về sinh lý cũng là chuyện bình thường, có gì phải
lo lắng?! – bố Vô va vừa đọc báo vừa thản nhiên trả lời
- Trời ơi! Tìm hiểu sinh lý thì đã đành, đằng này con trai ông đang mổ ruột thừa cho con gái tôi đây này.

===============================

Vôva dắt em nó đi vào một siêu thị, chọn một bịch băng vệ sinh phụ nữ rồi mang
ra quầy tính tiền. Lấy làm lạ, cô thu ngân nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, rồi không nén nổi tò mò, cô hỏi.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. – Vôva đáp. Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. – Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? – Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy…

================================

Nhà VoVa chật lắm, thời ngày xưa nhà được phân phối, không mất tiền, cho nên chỉ 17m2 là quý roài! Kệ, túp lều tranh, trái tim vàng!
Nhưng dở cái là VoVa bắt đầu đi học, cái tuổi ti hí đang kỳ sung mãn, đâm ra bố
mẹ rất khó xử!
Hôm ấy, vào dịp nghỉ lễ, nghỉ đơn nghỉ kép thế nào VoVa được nghỉ học tới 4 ngày liền, chỉ vì hôm trước tiếc tiền, bố ko mua cho VoVa cái xe tăng, thế là nó ám ở nhà suốt 3 hôm ròng, tình hình của bố mẹ thì ngày càng nước sôi lửa bỏng…..
Cái khó ló cái khôn, bố nghĩ ra một diệu kế, bố bèn bảo VoVa ra đứng ở ban công
nhìn xung quanh có gì hay thì nói vào cho bố mẹ, khoảng nửa tiếng, nếu tốt bố
cho 2 cái xe tăng….. VoVa ok liền
Thế là công vụ bắt đầu :
VoVa : Có hai xe tải đi ở dưới đường, một trắng một vàng….. Bố : Hự…. ự….ừ còn gì ko?
VoVa : Có hai đám mây bay trên trời, màu trắng
Mẹ : Á…..a…..còn gì nữa con?…..nữa….. Vova : Hết rồi, con vào nhé?
Bố, Mẹ : Từ từ đã …… nhìn sang nhà bác Ivan xem nào? VoVa : À, hai bác ấy đang ” xxx ”
Bố mẹ nhảy dựng lên, hớt hải : Sao mày biết ?
Vova: À, Con Natasa cũng đang đứng ban công nhìn sang đây mà!

Vova 5 tuổi đi dạo phố với mẹ, bỗng thấy giữa đường có 2 con chó, 1 trên 1 dưới. Vova lấy làm lạ hỏi:

- Mẹ ơi, 2 con chó nó đang làm gì vậy hở mẹ?

- Ờ………..ờm…………nó đang cõng nhau đó con….

- Thế nó cõng nhau đi đâu vậy, mà con kia đâu có què đâu sao mà phải cõng?

- À………. thì con trên bị bệnh nên con kia cõng nó đi chữa bệnh đó con. Vova reo lên:
- À , con biết rồi…. con đó nó bị bệnh kinh phong phải không? Hèn chi nó cứ giựt tới giựt lui hoài… kinh quá………

vova viết thư tình

Truyện ngắn bựa hài hước hay nhất

Tuyển tập những truyện ngắn bựa hài hước hay nhất mà truyện 5s sưu tầm được. Những câu chuyện hài hước hóm hỉnh với lời văn tự nhiên. Chúc các bạn vui vẻ!



Truyện ngắn bựa hài hước hay nhất, tuyển tập những câu nói hài hước hay nhất vui nhộn nhất


1. chàg trai lâm bệnh
nặng đưa 1 chiếc hộp
cho n.y mình và nói:
- đây là thứ quý giá
nhất của a, nếu a
chết, e hãy mở ra, thay a giữ gìn, trân
trọng nó, được
không? Hứa với a
nhé!
1 thời gian sau, chàg
trai mất, cô gái mở hộp ra. Trong hộp là
1 mảnh gương và
cô gái thấy chính mình
trong đó!


2.Cô phóng viên hỏi bác nông dân:

- Sao bệnh bò điên lại bùng phát?

Bác đáp:

- Vì bò lấy sữa mỗi sáng và chỉ được thụ tinh 1 năm 1 lần.

- Sao lại vậy? - Cô PV thắc mắc.

Bác nông dân cau mày:

- Cô thử tưởng tượng cô bị bóp vú 1 lần mỗi sáng nhưng một năm cô chỉ được thụ tinh 1 lần xem cô có điên không?! =))


3- Chào em, em bao nhiêu tuổi?
- Dạ, em 19.
- Em xinh quá , có bạn trai chưa ?
- Bạn trai thì nhiều, người iu thì
chưa.
- Oh . Tên em là gì ?
- Tên e là "cái quý nhất của con
trai". A đoán xem nhé !
- Em ko đùa đấy chứ ?
- Hoàn toàn ko . Em gợi ý thêm
nhé:
Chữ cái cuối cùg là chữ… C (cờ)
- Ko nhẽ … tên e là … eo ơi bậy
quá ^^
.
.
.
.
- E tên là Ngọc , nhưg em thích
cách nghĩ của a !


4.Trai đẹp càng ngày càng hiếm, đã
vậy chúng nó còn quay ra yêu
nhau.
Câu từ chối gây đau khổ nhất hiện
nay: Xin lỗi em, anh đã có chồng.
Tình yêu là thứ vĩnh cửu; chỉ duy
nhất một thứ được phép thay đổi:
người yêu.
Khoa học đã chứng minh được
hai điều: 90% phụ nữ trên thế
giới
không thích đàn ông mặc áo
hồng; 90% đàn ông mặc áo hồng
không thích… phụ nữ.
Đời là bể khổ, qua được bể khổ
thì ta qua… đời.
Không có gì tiết kiệm thời gian và
tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái
nhìn đầu tiên.
Tài năng của những kẻ ngốc là
khiến cho những người thông
minh nổi khùng!
Chết cho người phụ nữ mình yêu
vẫn dễ hơn phải sống chung với
họ suốt đời.
Anh biết tiền không quan trọng
bằng tình cảm anh dành cho em,
nên nếu em không cần thì cho
anh xin lại

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Truyện cổ tích chú thỏ tinh khôn [truyện cổ tích Việt Nam]

Câu chuyện chú thỏ tinh khôn đã được kể và nghe kể rất nhiều. Đó là một câu chuyện có ý dạy cho chúng ta nhiều bài học. Hôm nay truyện 5s cũng xin được kể lại câu chuyện Chú thỏ tinh khôn.
truyen co tich chu tho tinh khon, truyen co tich viet nam


Một hôm thỏ đang nằm ngủ dưới một gốc cây sung. Bỗng một quả sung chín rụng rơi đánh bốp một cái giữa đầu thỏ. Vốn nhát, thỏ giật bắn mình chồm dậy và chạy. Chạy như gió cuốn, chạy như bay. Hổ thấy thỏ chạy thì cản đường hỏi tại sao thỏ chạy. Thỏ trợn mắt nói:

- Không chạy thì chết mất ngáp. Đất đang sụt dưới chân ầm ầm kia kìa... Chạy đi thôi...

Hổ nghe hoảng hồn, cũng cắm đầu chạy đứt hơi đuổi theo thỏ. Nhưng hổ làm sao mà đuổi kịp.

Thỏ chạy trước còn hổ thì vừa chạy vừa thở phì phò như kéo bễ. Thần Gió Giêvata cười phì bảo:

- Hổ ơi sao mày to xác thế mà để thằng thỏ nhãi ranh nó lừa mày. Đất có bao giờ sụt đâu mà cần phải chạy.

Nghe thần gió, hổ tin ngay liền tìm thỏ để trừng phạt cho bõ tức. Nhưng thỏ bình tĩnh hỏi:

- Bác hổ ạ, bác ăn thịt cháu cũng được thôi, nhưng phiền một nỗi là toàn thể loài vật vừa bầu cháu làm vua rồi. Bác từ nay cũng phải coi cháu là vua. Nếu bác không tin bác cứ thử đi với cháu mà xem. Chắc hơn hết bác cứ để cháu ngồi lên lưng, ta đi dạo một vòng, nếu không đúng là các loài sợ oai vua của cháu thì bác cứ việc ăn thịt.

Hổ ngờ ngệch bằng lòng cõng thỏ đi một vòng rừng, đi đến đâu trăm loài đều sợ sệt bỏ chạy. Họ chạy vì hổ mà hổ cứ tưởng họ sợ oai thỏ thật. Lúc ấy thỏ mới ra oai quát hổ rằng:

- Nhà ngươi thấy chưa! Trăm loài trong rừng đều sợ ta. Thế mà nhà ngươi còn dám láo với ta. Lần này thì ta tha, vì nhà ngươi chưa biết oai của ta là vua của núi rừng, lần sau ta sẽ trị tội nghe không!...

Hổ sợ quá đành vâng lời.

Lừa hổ xong, thỏ cũng bỏ trốn luôn, nhưng vì bụng đói, thỏ muốn trở lại bãi cỏ xanh non bên bờ suối. Thỏ đã định phóng mình chạy ra đấy nhưng chợt nhớ lần trước mình đã lừa cá sấu nếu ra cá sấu có thể giết chết mình mất. Thỏ sợ đành gậm cỏ trong rừng vừa già vừa khô. Ăn mãi chán quá, thỏ tự nhủ có thể cá sấu quên chuyện cũ rồi chăng. Ra đến nơi thấy cá sấu bận ngủ không để ý gì đến thỏ, thỏ càng tin là cá sấu đã quên chuyện cũ thật. Ai ngờ cá sấu cũng rất cao tay, lừa thỏ đến gần bèn chẳng nói chẳng rằng há mồm ra đớp gọn, chỉ còn chờ nuốt vào trong bụng nữa là hết đời con thỏ tinh khôn. Thỏ sợ quá, rụt rè hỏi:

- Này bác cá sấu, bác có định ăn thịt cháu thì ăn nhanh lên cứ ngậm mãi làm gì, cháu sợ lắm.

Cá sấu cười mím miệng:

- Hút... hút... hút... tao sẽ làm cho mày sợ chết khiếp... chết khiếp... chết khiếp... trước khi nuốt mày vào bụng... hút... hút... hút...

Thỏ nhận ngay ra rằng muốn giữ mồm, mõm cá sấu dài phải mím chặt nên chỉ cười hút... hút được mà thôi... Thế là thỏ ta cười vang:

- A ha, buồn cười quá... buồn cười quá... cá sấu ngọng nên cứ phải kêu hút... út... làm sao ta sợ được... Muốn ta sợ mày phải cười ha... ha... cơ... chứ thế này thì buồn cười đến đứt ruột mất thôi.

Cá sấu tức quá quát:

- Tao mà ngọng à... thằng thỏ ranh... nghe đây... dỏng tai mà nghe ta cười đây... ha... ha... ha...

Để cười ha ha cá sấu phải ngoác miệng ra, thế là lập tức thỏ nhảy tót ra khỏi mệng cá sấu và quay lại dạy cá sấu rằng:

- Này thằng cá sấu ngu ngốc kia... Nghe đây... Từ nay trong miệng đang ngậm mồi thì chớ có cười ha ha nghe không...

Dứt lời thỏ chạy vào rừng.

Một lần có người muốn thử tài của thỏ, bèn đưa cho thỏ một cái đơn kiện vô cùng tối nghĩa. Đơn viết rằng: "Cách đây ít lâu, có người lấy trộm của tôi một con trâu. Không phải trâu đực cũng không phải trâu cái. Không phải năm ngoái cũng không phải năm nay, người lấy không phải họ hàng, cũng không phải người ngoài".

Thỏ chuyển đơn kiện lên các quan, các quan đều ngơ ngác chẳng thể nào hiểu được lá đơn kiện nói gì, phải nhờ thỏ giảng giải rằng:

- Vụ mất xảy ra vào đêm ba mươi Tết. Vì đêm đó có thể gọi là đêm cuối cùng của năm ngoái, nhưng cũng có thể coi là ngày đầu tiên của năm nay. Còn con trâu bị mất trộm không phải là trâu đực cũng không phải là trâu cái chỉ có thể là trâu thiến. Mà kẻ lấy trộm dứt khoát là thằng rể. Vì chỉ có thằng rể mới không phải là người trong nhưng lại không phải là người ngoài họ.

Nghe thỏ giải thích các quan toà đề phải kính phục. Lúc đó, quan toà đang đau đầu về một vụ kiện không cách nào xử được, vội xin thỏ xử giùm. Vụ kiện đầu đuôi như sau:

Có một người cưới vợ. Anh ta yêu quý vợ đến nỗi suốt ngày chẳng muốn rời nửa bước. Nhưng rồi đến buổi loạn ly anh phải đăng lính, không đi không được. Người vợ tiễn chồng đi hết đường này đến đường khác không nỡ rời tay. Đến mãi gốc cây đa kia, người chồng mới dừng lại tâm sự biết bao nhiêu điều, mãi đến khi trống thúc quân vang dậy, loa thét động trời, người chồng mới đành dứt áo ra đi. Không ngờ ở gốc đa có một con yêu tinh. Nó nghe hết mọi điều tâm sự của hai vợ chồng, lại thấy người vợ xinh đẹp, nó đành nghĩ ra một kế độc. Vài hôm sau nó bèn giả dạng thành người chồng vác gươm, giáo về quê hương nói rằng vua không bắt lính nữa. Vì biết tất cả mọi điều riêng tư của hai người nên con yêu tinh làm cho người vợ cứ yên trí đây là chồng mình thật không một chút nghi ngờ gì.

Người chồng sau một thời gian chinh chiến được hồi hương, anh mừng lắm vội vã về nhà đập cửa gọi vợ. Người vợ mở cửa thì thấy lạ quá, ngoài cửa cũng là chồng mình. Người chồng trong nhà quát hỏi người chồng ngoài cửa rằng:

- Mày ở đâu mà dám giả dạng là tao để nhận xằng vợ tao.

Người chồng mới về uất ức vặn lại:

- Người đàn bà này chính là vợ tao, tao mới cưới được vài ngày thì phải đăng lính. Mày ở đâu đến mà dám nhận xằng vợ tao là vợ mày.

Hai bên cãi nhau chẳng bên nào chịu bên nào, đến người vợ cũng đành chịu, vì hai người giống nhau quá, không thể nào phân biệt được ai là chồng thật ai là chồng giả.

Việc đưa lên quan, quan cũng đành chịu. Vừa may có thỏ ta nổi tiếng quan toà, nên chính quan toà nhờ thỏ xử hộ.

Thỏ bèn hỏi hai người chồng rằng:

- Ai là chồng thật của người đàn bà này?

Cả hai người đều tranh nhau nhận. Thỏ gật gật đầu ra vẻ suy nghĩ rồi bảo cả hai người rằng:

- Nếu là chồng thật thì phải biết trong cái hũ nào của vợ giấu một viêm kim cương. Chị vợ đâu mang hết hũ nhà chị ra đây!

Người vợ ngạc nhiên vì mình có giấu kim cương vào hũ bao giờ đâu, nhưng nghe lệnh của thỏ, chị cũng đành khuân hết các hũ nhà mình ra trước toà. Bấy giờ thỏ mới bảo rằng:

- Ai trong hai người không dùng tay, không được chạm vào hũ mà chui vào trong hũ ngậm được viên kim cương ra thì người đó chính là chồng người đàn bà này.

Nghe lệnh như thế, quỷ ta mừng lắm, bèn rùng mình, chui ngay vào hũ đầu tiên, thỏ ta bèn ra lệnh cho người chồng thật bịt ngay miệng hũ lại, mang vứt xuống sông. Quan toà ngơ ngác, thì thỏ cười mà rằng:

- Phải vứt nó đi thôi, giam nó vào hũ vì nó là yêu tinh. Chỉ yêu tinh mới có thể chui vào trong hũ. Thôi hai vợ chồng anh về nhà đi. Đừng chần chừ ở đây mà quan toà ác hơn cả yêu tinh lại cướp mất vợ của anh, thì thỏ tôi cũng đành bó tay không còn cách gì giúp nữa đâu.

Dứt lời thỏ nhảy tót vào rừng làm cho đám quan toà tức điên lên mà chẳng kịp làm gì cả...

Truyện cười hay nhất trong tháng

Tuyển tập những truyện cười hay nhất trong tháng. Những truyện cười bựa mang tính giải trí. truyện 5s hi vọng sẽ mang lại cho các bạn những phút giây thư giãn.

truyen cuoi hay nhat trong thang, truyen ngan bua, truyen vui, Truyện cười hay nhất trong tháng

Chờ chuyến sau đi

Một anh dân tộc Tày mua được 1 xe máy mới. Hôm sau a quyết chở vợ xuống phố huyện chơi bữa.
Tới ngã tư đèn đỏ vì không thuộc luật giao thông nên anh ta vẫn băng băng về phía trước. Bỗng có anh CSGT vẫy dùi cui yêu cầu a ta dừng xe .. Thấy vậy anh ta tưổng anh mặc áo vàng kia xin đi nhờ xe! Tỏ vẻ khó chịu ta quát anh CSGT : mày không thấy xe tao chở đủ người rồi à? Chờ chuyến sau đi mày !!!

Tiết học logic
Trong tiết logic học, giáo sư nói
sinh viên:
- Ví dụ nhé, nhà em nuôi có con
bò nào không?
- Có ạ...
- Vậy theo logic, nhà em có một
đồng cỏ, đúng không nào?
- Đúng ạ!
- Vẫn theo logic, em có một căn
nhà bên đồng cỏ?
- Ôi, đúng ạ!
- Vì em có ngôi nhà tuyệt thế,
chắc là em sẽ có tiền rủng rỉnh
đôi chút?
- Dĩ nhiên thưa thầy!
- Và vì thế, theo logic em sẽ có
bạn gái?
- Thật tuyệt, chính xác thế...
- Và vì em có bạn gái, suy ra em
không phải dân đồng tính luyến
ái...! Đó là logic!
Quá thích về môn logic này,
chàng sinh viên chạy đi tìm bạn
để khoe:
- Này, nhà mày có con bò nào
không?
- Không!
- Theo logic... vậy có lẽ là mày bị
đồng tính luyến ái!
- ??!

Thưở xưa

Thuở xưa ta vốn hiền lành
Từ ngày lấy vợ, trở thành... hiền
khô
Còn nàng thuở ấy ngây thơ
Sau khi xuất giá thành cô... xếp
sòng
Suốt ngày cứ oán trách chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn
gì...
... Khổ thân cho kiếp tu mi
Sa chân lấy vợ khác chi đi tù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba, bốn "chóp" để bù nàng
tiêu
Ngày xưa trông giống Triển
Chiêu
Ngày nay từa tựa lão tiều phu
gia.
... Ngày trước nàng dạ, nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng
anh
Anh tưởng hoa nở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn
mùa
"Lời nói không mất tiền mua..."
Nên anh ngọt lại cho vừa lòng
nhau.
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng
đầu... lặng câm
Cái mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy
hôm
Nhớ xưa... chỉ buồn tủi hơn!

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Truyện cười vova- vova viết thư tình

 Bộ truyện cười vova viết thư tình với nhiều chi tiết thú vị hi vọng sẽ mang lại cho các bạn những phút giây thư giãn thoải mái.

truyen cuoi vova, vova viet thu tinh, Truyện cười vova- vova viết thư tình

Vova lừa tiền

Một hôm, cô hàng xóm gọi Vova sang và hỏi:
- Vova nếu cô cho con chọn giữa 10 đồng và 1 đồng, con lấy cái nào…?
Vova cười:
- Cin lấy 1 đồng ạ!Cô hàng xóm ngạc nhiên và đưa cho vôva 1 đồng!
Hơn một tháng sau ai ai cũng thử Vova giống như cô hàng xóm và kháo nhau
rằng : thằng Vova ngu lắm, cho nó chọn 10 đồng và 1 đồng nó chỉ lấy 1
đồng! Tin đến tai mẹ Vova, bà liền nọc Vova ra đánh 1 trận rồi than:
- Trời ơi, sao tôi khổ thế này, lại có 1 thằng con chê tiền chứ, 10 đồng thì nó không lấy lại đi lấy 1 đồng bao giờ không…
Vova liền bịt miệng mẹ và nói thầm:
- Khẽ thôi mẹ ơi, con mà lấy 10 đồng thì con chỉ được 10 đồng thôi, còn bây giờ con có hơn 30 đồng rồi.

Vova học tiếng anh

Vô va lên lớp 6 bị bắt buôc phải hoc tiếng Anh…nhưng rất tiếc Vô va lại bị thiểu năng về môn English này…
Một hôm Cô giáo bắt Vôva phải làm bài tập về nhà, Vôva phải chia các
ngôi (I, He, She, You…) .. điều này thật quá khó đối với Vôva, em
đành phải nhờ đến bố.
Bố Của Vôva cầm bài tập của Vôva, và sau một cú bạt tai vào thằng con ngu dốt ông giải thích:
- I là tao, tao là bố mày, You là mày , mày là con tao, She là cô ấy,
cô ấy là chị mày , chị mày là con tao, He là anh ấy, Anh ấy là anh của
mày và là con tao…
- Vâng con hiểu rồi….
Ừh thế chứ mày có vẻ thông minh đấy.
Hôm sau Vôva đến lớp và xung phong lên bảng và bắt đầu trả bài cho Cô giáo..
- ( I là tao, tao là bo’ mày….)
Cô giáo bị đau tim… sau lần gặp bố, và anh chi em ấy…

Vova viết thư tình

Vôva thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vôva lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết:
“Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu
giấy này cho tôi, còn nếu không đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ”.
Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vôva vui mừng mở ra xem, trên giấy viết:
“Không mở được cửa sổ!”

Chuyện tình yêu buồn anh đã ra đi

Chuyện tình yêu buồn anh đã ra đi là một câu chuyện tình cảm động, người con gái đã dành rất nhiều tình cảm cho người con trai đó. Nhưng cuối cùng người con tra đó vẫn ra đi để lại cho cô gái bao nỗi niềm.

Tôi yêu anh trong một hoàn cảnh mà khó ai mà tưởng tượng được. Sau giờ học, tôi trở về nhà không la cà như đám sinh viên khác, tôi quen với cái cách sống đó và tôi cảm thấy vui với nó.

 Hằng ngày, tôi dành ra một tiếng đồng hồ để lên mạng, vào phòng room chat của yahoo. Ở đó, tôi gặp không ít những loại người lớn có, nhỏ có, trai có, gái có, người đàng hoàng có, người không đàng hoàng có... nói chung là đủ cả.

Một hôm cái nick langtudatinh vào làm quen và nói chuyện với tôi, lúc đầu tôi không thèm để ý nhưng cái nick ấy cứ cố tình lì ra, dù tôi không trả lời nhưng vẫn nhắn những dòng làm quen. Cuối cùng, cái nick ấy cũng được tôi trả lời,
langtudatinh: chào bạn, bạn cho mình làm quen nhé?
langtudatinh: bạn bận hả?
langtudatinh: alo có bạn ở đó không vậy?
langtudatinh: bạn à, bạn sao vậy? Mình chỉ muốn làm quen và nói chuyện với bạn thôi mà.
langtudatinh: bạn coi thường mìn quá, sao bạn lại la ngươi như vậy chứ? Bạn quá chảnh!
Cái nick của tôi cobetren... sáng lên
cobe....: tôi đây, sao bạn lại nói vậy? Ai chảnh? Ai coi thường người khác hả?
Tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ta, không phải vì tôi thích mà vì cậu ấy nói tôi chảnh, coi thường người khác.
Từ hôm ấy, ngày nào cái nick đó cũng sáng lúc tôi buồn nhất và như một thói quen tôi thường liếc nhìn cái nick ấy, nick vừa sáng lên là cậu ấy nhắn tin cho tôi ngay dù nick tôi để ẩn.
Những cuộc nói chuyện thường ngày làm cho tôi và cậu ấy càng thân thiết hơn, nói chuyện thoải mái hơn.
Tôi tìm hiểu và biết rằng cậu là một người thợ in lụa, học hành thấp, gia đình khó khăn ngay cả cái nhà ở quê cũng không có. Còn nữa cậu nhỏ hơn tôi một tuổi. Tôi biết vậy nhưng tôi không quan trọng gì vì tôi nghĩ là bạn bè thì không quan tâm điều đó, tôi không bận lòng.
Thế nhưng hàng ngày nói chuyện tôi và cậu ấy đã hơn cả mức tình bạn. Từ thế giới ảo thành thế giới thật, cậu bước lại gần tôi và cười.

Anh đến rồi nè. Trời mưa mà, sao em đứng đây? Ngốc quá à.
Lần đầu tiên gặp mặt anh vui cười nói chuyện, một hồi lâu anh nhìn vào mắt tôi thật sự dù cho tôi có trốn ánh mắt đó. Anh nói: sao em lại muốn gặp anh? Tôi cười không trả lời.

chuyen tinh yeu buon cam dong, Chuyện tình yêu buồn anh đã ra đi




Và như vậy những lần gặp sau tôi và anh như càng thân thiết. Rồi anh có việc về quê vì gia đình, một thời gian chúng tôi không nói chuyện và liên lạc, tôi cảm thấy nhớ anh. Ngay khi anh trở lại thành phố liên lạc với tôi, vậy là tôi chạy sang anh chơi và lấy xe máy của mình chở anh đi khắp những nơi mà tôi muốn, anh dẫn tôi đi ăn bún bò, rồi cà phê.

Chúng tôi chạy lòng vòng đến nửa đêm rồi cả tôi và anh không trở về nhà được vậy là rong ruổi trên ven sông một lát, ngồi tí. Gió, hơi sương lạnh nửa đêm làm tôi buốt người, anh ngồi cạnh tôi, tôi nghe thấy nhịp tim anh nhảy rộn ràng tôi ôm lấy anh, anh choàng tay sang người tôi, tôi lén hôn anh, cái ôm hôn đầu tiên của một đứa con gái, dễ thương và nhẹ nhàng. Anh nhìn tôi, cười và xoa đầu tôi nói tôi lợi dụng. Ngồi quá khuya, chúng tôi tìm nhà nghỉ. Vào phòng anh đánh răng rửa mặt rồi nằm trên giường, anh bế tôi. Tôi nằm xem tivi và sau đó tắt tivi. Tôi quay sang hỏi anh "anh ơi! em hư lắm phải không? Em chưa bao giờ ra ngoài mà không về như hôm nay cả.". Anh trả lời" em có thấy em hư không? Không như em ngĩ đâu."
Anh khẽ ôm tôi, đặt nụ hôn đầu tiên lên trán, rồi nhẹ nhàn lan xuống mũi và môi. Tôi chỉ biết lặng im và mở to mắt. Và rồi tôi và anh hôn nhau nồng nàn, tôi như nghẹt thở khi anh nghịch không rời cái môi ra. Chúng tôi ôm nhau, anh như buồn ngủ nhưng tôi thì cứ nghịch tai nghịch mũi của anh. Anh nói rằng "em quậy như một đứa trẻ vậy". Anh không ngủ được cả đêm, chúng tôi cũng chẳng làm gì ngoài hôn nhau. Chắc có lẽ anh yêu tôi và không muốn lấy đi cái úy giá nhất của tôi. Vì tôi có nói với anh, em sẽ là của ai đó khi em quyết định người đó là chồng em.

Dường như anh hiểu và giừ gìn cho tôi. Sáng ra, tôi chở anh sang chỗ làm. Anh tạm biệt tôi và dường như đó là lần gặp cuối cùng giữa tôi và anh. Tôi trở về nhớ mãi cái nụ hôn đầu tiên ấy. Tôi có liên lạc với anh nhưng nhận lại là những lời nói "em à! Anh đã suy nghĩ kĩ rồi. Em lo học đi, tốt nghiệp rồi tính. Anh thấy anh nghèo, anh không thể lo được cho em. Anh chẳng có gì để cho em, cả cái nhà ở quê ba mẹ anh cũng không có, xe máy không có cái gì cũng không. Yêu em mà như vậy thì có ích lợi gì cho em chứ? ". Tôi trả lời "em không cần, chúng ta có thể lo cho nhau mà anh. Em không cần gì cả". Nhưng anh cũng đã làm theo điều anh nói, không liên lạc với tôi.

Tôi nghĩ, tôi sẽ nghỉ học nhưng lí trí của tôi không cho làm điều đó và tiếp tục hoàn thành đồ án, tốt nghiệp ra trường. Vừa nộp đồ án, tôi đã có một công việc phù hợp với ngành mình học và nhận ra anh không đủ can đảm và đúng hơn là tình yêu của anh không đủ lớn để vượt qua cái rào cản học vấn và vật chất giữa chúng tôi. Tôi quyết định lao vào công việc và học thêm lên để không nghĩ đén việc giữa tôi và anh. Nếu cứ tiếp tục không biết còn chuyện gì xảy ra nữa.

Anh ra đi là điều tôi không muốn nhưng phải chăng tôi không níu kéo là điều đúng đắn? Tôi không khóc hay than vãn. Tôi chấp nhận và không cố gắng tìm anh nữa.

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Châm ngôn hay chế tình yêu

Tuyển tập những câu nói hay về con trai con gái, những câu châm ngôn hay chế về tình yêu. hi vọng sẽ mang tới cho các bạn giây phút thư giãn.

Châm ngôn hay chế tình yêu, cham ngon che tinh yeu hay nhat


Phải biết điềm tĩnh trước gái xinh, không giật mình trước gái xấu.

Không được đầu gấu với gái ngoan, không cần nhẹ nhàng với gái dữ.

Không được tự tử nếu mất gái ngon, không ngậm bồ hòn ôm gái nát.

Không được bộc phát thích gái teen, không được ném mình vào gái ế.

Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: Chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.

Chết cho người phụ nữ mình yêu vẫn dễ hơn là phải sống chung với họ.

Tình yêu là bất tử, là vĩnh cửu. Trong tình yêu, thứ duy nhất có thể thay đổi đó chính là người yêu.

Ly dị là sự kiện mà người đàn ông phải giặt đồ cho mình thay vì trước đó phải giặt đồ cho cả hai.

Con đường ngắn nhất để đi từ một trái tim đến một trái tim là con đường truyền máu.

Lương tâm là cái gì đó cảm thấy tổn thương trong khi các phần khác của cơ thể cảm thấy dễ chịu.

Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh

Tuyển tập những hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh mà truyện 5s sưu tầm được. Hi vọng sẽ mang lại cho các bạn những giây phút thư giãn thoải mái nhất.





hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ba dao, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo anh yeu em

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo, ngáp mệt mỏi

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo, im sleep

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo sảng khoái

hinh anh chuc ngu ngon hai huoc ngo nghinh, Hình ảnh chúc ngủ ngon hài hước ngộ nghĩnh, bá đạo, ngủ chung




Câu chuyện tình yêu buồn

Câu chuyện tình yêu cảm động về một người con gái không còn trinh. Cô ấy đã rất yêu và hạnh phúc bên người yêu.

- Em sợ à ? Không đau đâu mà em. Nhé ?

Em vẫn lặng thinh, không nói gì.

Cơ thể em cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của em. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.

- Anh làm thật à? – Em hỏi có vẻ ngượng ngùng.

- Ừ em. Nhẹ thôi mà cưng. Anh sẽ làm cho cưng thích.

- …

Tôi không hiểu sự im lặng của em. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em … ! Nhưng giây phút ấy tôi yêu em, mọi thứ thuộc về em, kể cả sự bí hiểm … đáng lẽ ra không nên có.

Tôi bắt đầu.

Sâu hơn 1 tí nữa.

1 lúc.

Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ em sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết em.

- Anh … – Đôi mắt em mếu máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của em nắm chặt lấy chăn.

- Mẹ kiếp ! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.

Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.

Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc em mất trinh lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !

Tôi và Phương quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.

Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.

Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “trinh – tiết”. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là … con đĩ !

Sau đêm đó, thái độ của em đối với tôi cũng khác.


cau chuyen tinh yeu buon cam dong, Câu chuyện tình yêu buồn, cau chuyen tinh yeu dep







Em lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.

Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ?
Vợ tôi - Cô gái không còn trinh

Vợ tôi – Cô gái không còn trinh

Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.

Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.


Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trinh – tiết? ??? Liệu có phải tôi yêu cái ********** mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???

2 tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.

Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa ?

Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.

2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.

1 cảm giác bình yên như thế !

Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.

Hạnh phúc nối hạnh phúc.

Tình yêu của tôi thật tuyệt.

Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.

“Kết quả : Viêm âm đạo.

Nguyên nhân : Quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý”.

- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá … Huhu. – Em nói trong nước mắt.

Tôi ôm em.

Hôn lên trán em.


Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ******** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán ! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng ! Tôi thấy chán em !

Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.

Tôi tránh mặt em.

Tránh gần gũi với em.



Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.

Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.

Tôi lên bar.

Thằng bạn thân chuốt rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.

Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì ? Để đợi tôi ?

Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.

Tôi và em ********.

Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.

- Em tên là gì ? – Tôi hỏi nhỏ.

- Em tên Trang.

- Phương, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi ?

- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Phương ?

- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh.

- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.

- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.

Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.

Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Phương.

- Em ốm à ? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Phương trong khuôn mặt khá tiều tụy.

- Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi.

Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi ?

- Mình xa nhau nhé ! – Tôi nói khẽ với em.

Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.

Tối.

Sau khi ăn tối với Trang.

Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Phương.

Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình học của mình. Tôi chấp thuận.

Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Phương. Tôi mong đợi gì ở Trang thế ? 1 cô gái hoàn hảo hơn Phương ? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Phương ? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái … còn trinh ?!?

Đêm.

Tôi không ngủ được.

Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.

Nhớ ai ?

Nhớ Phương – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.

Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 **********.

Tại sao thế ? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ********** mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế ?

Tại sao tôi khốn nạn đến thế ?

Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Phương như em có đôi mắt của phẳng lặng.

Em không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương mà tôi chưa đoán đươc.

Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.

Hôm đó là 1 chiều mưa.

Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là em, là Phương. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao ? Em yêu ông ta ư ? Vì cái gì thế ? Vì tiền à ? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi :

- Ai thế anh ?

- 1 con đĩ hám tiền em ạ.

Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Phương. Đáng khinh quá.

Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.

Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ******** là thường xuyên. ******** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ ********** của em.

Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc.

Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.

Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.

Tôi nghĩ vậy!

Ngày cưới.

Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế ? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ ? Không biết giờ này Phương đang làm gì ? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không ? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em ? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy ? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em ? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi ?

Nhưng tại sao em lại như thế ? Tại sao em lại mất trinh trước khi ******** với tôi ? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền ? Tại sao thế hả em ?

Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.

- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à ? – Em cười mỉm với tôi.

- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây ? – Tôi gãi đầu.

- Em muốn gặp anh.

- Gặp anh ư ? Để làm gì hả em ? – Tôi ngạc nhiên.

- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không ? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.

Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế ? Thiên thần trong tôi ư ? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên đẩy em ra.

- Cô điên à ? – Tôi hét lên.

- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.

Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.

- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi !!!!!!!!!!!!!
vo-toi-co-gai-khong-con-trinh-2

Vợ tôi – Cô gái không còn trinh

Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày chóng mặt, tôi lay Trang dậy :

- Ôi, anh tỉnh rồi à ? – Trang mừng rỡ hỏi tôi.

- Anh đang ở đâu ? Sao lại thế này ? – Tôi nhíu mày hỏi.

- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.

- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.

- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.

- Rồi sao ?

- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào đẩy anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.

- Thế còn cô gái kia ?

- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.

Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:

- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.

- Cô ấy bị nặng không chị ? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Nặng, khó mà qua được.

Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.

Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Phương. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Phương thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 ********** ư ? Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng. Tình yêu ư? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế ? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa ? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được. “Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Phương ơi”

Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì ?

- Cháu vào nhà đi – hắn nói với tôi.

Lên phòng Phương, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em. – Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi. – Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Phương ơi !!!!!!!!!

Tôi gào thét tên em trong câm lặng.

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, ********* má.

Tôi yêu em. Tôi cần em.

Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế.

Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao ?

Em là ai thế Phương ? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư ?

Không phải ! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.

Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại ?

Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.

Giá như ngày xưa em đừng đến.

Giá như ngày trước anh không như vậy.

Em à. Anh phải làm sao ?

Tại sao lại ra nông nỗi này ?

Tại sao ?

Tại sao ?

Tại sao ?

Tại ai ?

- Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

Phòng khách.

- Cháu là bạn Phương phải không ? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

- Bác là bố Phương.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con ngươi ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Phương, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Phương cặp kè vì tiền. Phương ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

- À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

- Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Phương. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Phương, em đều im lặng.

- Phương mất mẹ từ nhỏ, đẻ Phương xong được mấy phút thì mẹ Phương qua đời. Phương chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Phương lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

- Nhưng hơn 1 năm nay Phương có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không ?

Tôi ngạc nhiên hỏi :

- Ai thế ạ ?

- Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

- Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

- Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư ? Haha.

- Đây là đứa con trai của cháu và Phương. – Ông nhìn vào đứa bé.

- Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Phương ư ? Không phải đâu ? Cháu chưa bao giờ nghe Phương nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

- Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Phương chia tay, Phương đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

- Nhưng đây chắc gì đã là con cháu ? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

- Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Phương thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư ? Con trai tôi ư ? Thật không thế ? Tôi làm bố rồi ư ? Gì thế ? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.

Tôi khẽ hỏi :

- Cháu tên là gì ?

- Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao ?

- Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

- Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Phương đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

- Con ơi ! Con của bố ơi !

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Phương vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. ********** ư ? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái ********** đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. “Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không ? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”.

- Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Phương viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

“Hà nội.

Đêm.

2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?

Anh có đang nghĩ đến em không?

Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.

Không có em, anh sống ra sao ?

Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu ?

Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy ?

Em làm gì sai à ?

Em chưa đủ tốt hả anh ?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh ? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh.

Em nhớ anh.

Em cần anh.

Quay về với em đi được không ?

2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.

2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh.

Yêu anh trong từng hơi thở.

Từng nhịp đập.

Từng nhịp một … từng nhịp cuối cùng trong em.

Em vẫn sẽ đợi anh.

Đợi anh.

Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh.

Cho em được YÊU anh.

Được BÊN anh.

Nhẹ thôi.

Khẽ thôi.

1 lần thôi.

Cho em được bên anh.

Cho nước mắt em ngừng chảy.

2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.

Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.

Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.

Đừng bao giờ nói câu “Mình xa nhau nhé”

Đừng.

Đau lắm.

1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.

Anh đang ở đâu.

Có nhớ em không.

Em nhớ anh.

Người em yêu.

1 nửa của em.

Cuộc sống của em.

Về với em đi anh.

Xin anh.

Làm ơn…”